Linh Hồn Tuyết

Linh Hồn Tuyết

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

VIẾT CHO NGƯỜI

Người đi nơi núi rừng đang say ngủ
Hay hoàng hôn nghiêng bóng vấn vương chiều
Có khi nào người cảm thấy cô liêu
Giữa cuộc đời bao la và diệu vợi
Bóng hình xưa chắc người còn mong đợi
Chuyện ngày xưa muôn đời vẫn thiết tha
Mắt tìm mắt giữa dòng người hối hả
Môi say môi vội vã từ kiếp nào
Chọn cô độc giữa đoạn tình đã trao
Chẳng thể nào người thôi sầu nhân thế
Nhớ thương kia vương mắt buồn ngấn lệ
Lỡ hẹn thề cất bước .... vạn dặm đau.

                                          Lanci Hoài Thương








Thứ Bảy, 7 tháng 8, 2021

VIẾT CHO THÁNG TÁM CỦA EM

Tháng Tám buồn điều chi sao mưa hoài không ngớt
Chiều nắng chẳng buông nép mình bên ô cửa nhỏ
Đêm nghiêng nghiêng
Đưa em đi qua những mùa trở gió
Ngọn đèn vàng loang tỏ
Cho sương rơi rơi ướt cả tấm vai gầy
Người xem, trăng kia cũng ẩn mình vào mây
Bỏ mặc nhân gian trăng chẳng thèm cùng đêm soi bóng.

Tháng Tám thu rơi!
Em vẫn kể về những mùa Đông chưa chồng
Lạnh giá không? Sao vẫn một mình lẻ bóng
Đông quay mặt gắt gỏng, đánh rơi hết cả niềm tin
Nên đã có những tháng ngày dài lặng im
Mệt nhoài con tim lại rưng rức
Em chỉ biết đặt bàn tay mình lên ngực
Chẳng cần dối lòng, em ru mình về với những an yên.

Tháng Tám của em!
Sao không trả lại em giấc mơ nhỏ dịu hiền
Em vun vén hạnh phúc bằng đôi tay gầy guộc
Bằng sắc son, bằng tất cả những gì thân thuộc
Giữa trời đất mênh mông
Đêm mơ trăng nghiêng song
Đong đưa lời hò hẹn
Biết đâu trọn vẹn câu ước thề.

Này em, cô gái tháng Tám!
Em đừng buồn khi chỉ một mình với những đam mê
                                              LHT


Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2021

CÓ NHỮNG NGÀY

Có những ngày bão tố lại ghé qua
Em chỉ biết chôn mình vào trong thinh lặng
Đêm đen kia chắc biết giọt nước mắt em mặn đắng
Cũng một thời đêm lẳng lặng khóc thầm.

Có những ngày muốn quên hết khoảng trời thương tâm
Quên hết lỗi lầm và sống như loài hoa dại
Quên trách mình không lường trước được cuộc đời ngang trái
Quên những tàn phai thấp thoáng sau nụ môi cười.

Có những ngày muốn cất hết niềm riêng để sánh bước với người
Còn chút niềm tin vẫn liều mình mang ra đánh đổi
Chẳng bận tâm đường tình sẽ rẽ lối chia đôi
Chẳng bận tâm mai sau hai phương trời cách biệt.

Có những ngày muốn đốt cháy nổi đau cạn kiệt
Xem trái tim kia còn tha thiết đến nhường nào
Vết thương xưa còn thét gào trong đêm tối lao đao
Giấc mơ nào còn làm phiền em say ngủ.

Có những ngày đắng cay, tủi hờn đều có đủ
Em đâu cần vội vã nắm lấy một bàn tay
Một mình em vẫn ru em đi qua hết tháng ngày
Chỉ những đêm cô liêu mới thấy đêm dài bất tận.

Em đâu dối gian mà cuộc đời lắm lận đận
Mai hết tuổi xanh chỉ tựa cánh hoa tàn
Thế gian này còn ai nghe em kể những điều dở dang
Hay chỉ mình em viết về muôn ngàn chới với.

Có những ngày...còn lại chút đam mê đem nghênh chiến với đời.

18/07/2021 - LHT



                                                                              Ảnh: Sưu tầm


Thứ Hai, 12 tháng 7, 2021

NỢ

Nợ người hai tiếng yêu thương

Thế gian sao quá vô thường đành thôi

Nợ mình gánh mãi đơn côi

Ngàn cơn bão tố qua rồi còn đâu

Thuyền quyên nặng gánh âu sầu

Nợ duyên dứt gánh người đâu hỡi người.

                                                            LHT








Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2021

BIẾT ĐÂU MỘT NGÀY


Biết
đâu một ngày, em sẽ về với thành phố em thương
Nơi người đi muôn phương vẫn chờ em ở đó
Vẫn mong em qua bao mùa phượng chín đỏ
Người rõ lắng lo nhưng chưa thừa nhận bao giờ.

Chuyện ngày xưa em biết chẳng phải là mơ
Thật bất ngờ, nên duyên từ nơi xa lạ
Chạm phải bùa yêu giữa dòng đời vội vã
Dẫu muôn trùng cách xa không ngăn nổi tấm chân tình.

Có đôi khi em chôn mình vào lặng thinh
Chỉ riêng em thôi để nhìn rõ nhân tình thế thái
Nghe trái tim em muốn thêm một lần khờ dại
Chẳng sợ ngày mai tình phụ bạc hay phai tàn.

Cũng đôi lần em mơ về những ngón tay đan
Tay xiết tay đi qua muôn ngàn bão tố
Vai kề vai dẫu cho cuộc đời này gian khổ
Đêm đêm dành dỗ, đêm nghe tình ngã nghiêng tình.

 



Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2021

BÂY CHỪ

Cuộc tình nào hong khô
Niềm vui chừ quên mất
Nổi buồn chừ chất ngất
Trời đất ngừng chung đôi
Giấc mơ nào xa xôi
Mà sao nghe diệu vợi
Người nào chừ chới với
Giữa dòng đời ngược xuôi
Tình nào không tên tuổi
Mà vạn kiếp bất mê
Người đi quên lối về
Lời thề chừ phai dấu
Trần đời nào ai thấu
Kẻ đau đến hoang tàn
Giữa cùng cực tan hoang
Bây chừ tập hạnh phúc.

































Ảnh: Lanci Hoài Thương

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2021

EM KỂ NGƯỜI NGHE


Em kể người nghe năm tháng thanh xuân khờ dại
Tựa vào bờ vai kẻ chỉ biết yêu ở lưng chừng
Kẻ tàn độc với em trăm lần em chịu đựng
Em tàn độc đáp trả một lần cứu rỗi lấy mình em

Em kể người nghe khi nhân gian đã buông rèm
Một mình em hát ru mình như chẳng cần ai nữa
Con trăng chơi vơi cùng mây kia tự tình bên bậu cửa
Đặt bàn tay lên ngực em chợt thấy lòng bình yên

Em kể người nghe cô gái vẫn nụ cười hiền
Vẫn nổi niềm riêng, vẫn con tim rưng rức trong lặng im
Va phải ánh mắt dịu dàng giấc mơ mang màu tím lịm
Đâu biết được người chỉ tựa những cánh thiên di

Em kể người nghe kẻ sợ hát những khúc chia ly
Dù là mơ cũng chẳng thể giữ cho tình tha thiết
Cô gái người thương đã đi qua năm tháng sức cùng lực kiệt
Nên chẳng thể như thiêu thân yêu ánh sáng đến tận cùng

Em kể người nghe ngày chẳng sánh bước đi chung
Em vẫn đứng đây chờ trái tim mình nguội lạnh
Chờ ngọn lửa yêu đương theo năm tháng lụi tàn
Qua những mơ màng em lại bình yên vào mỗi sớm mai

Rồi một ngày gặp lại nhau trên đoạn đường dài
Mình chẳng cần giải thích và phân bua
Dẫu thấu hiểu tất cả những gì thật lòng khi xưa
Dẫu dại khờ chẳng thể thương người thêm lần nữa.

Em kể người nghe....
Thương người em thương cả thành phố bé xinh.



Ảnh: Lanci Hoài Thương

Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2021

ĐÁNH RƠI HÒ HẸN

Người đến từ nơi nào?
Sài Gòn tất bật hay phố núi mờ sương
Chiều bàng bạc trôi, vỗ về mưa đi hết những đoạn trường
Ngày nắng trở mình...
Em nghe sợi tình rơi rất nhẹ
Tưởng Nguyệt Lão thương em
Gieo sợi chỉ thắm sau bao tháng ngày cố gồng mình mạnh mẽ
Ngày người đến mang thấu hiểu và chân thành đánh rơi chiếc mặt nạ em cho là toàn vẹn
Chỉ biết ôm mặt rưng rức...
Nhân gian có người tường tỏ hết những điều em giấu vào đêm đen
Ngờ đâu lần nữa em tự ru mình, em tựa bóng em
Trời đất lặng thin....
Trái tim em giờ cũng lặng thin
Đêm trôi cho em giấc ngủ im lìm
Cho em quên tháng năm dài, xõa tóc ngang vai để xanh thêm thời con gái
Để cánh phượng tím hôm qua chẳng còn buồn nghi ngại
Cho em mơ giấc thiện lành
Điềm nhiên mang em về với con đường biếc xanh
Nơi in hằn những vết chân mây
Và con gió ngút ngàn lỡ đánh rơi sợi thương bên dòng suối dịu hiền
Nơi em đánh rơi hò hẹn
Phố núi giờ này người có nhớ em?


P/s: Tròn một năm....

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2021

NHỮNG KHÚC CA TỰ RU MÌNH

Trong căn phòng lạnh lẽo, cô ta thấy mình đang vật lộn với đống đổ nát, bên cạnh cô ta lúc ấy còn có cả người đàn ông lạ mặt. Tiếng nhạc du dương quen thuộc ở đâu cứ ngân nga, cô ta không nói không rằng mà lao tâm vào dọn dẹp đóng đổ nát ấy, y như đó là một thứ cô ta đam mê hay là mục tiêu cho sự sống còn sót lại. Mệt lả người rồi cũng xong, lúc này người đàn ông đã biến mất, chỉ còn bóng lưng quen thuộc dần mờ trong bóng đêm. Cô ta dừng tay, tâm trí ngừng suy nghĩ thì bắt đầu có cảm giảm đau nhói sau lồng ngực, nước mắt chực trào khuôn mặt méo mó.
Giật mình tỉnh giấc....
Nhà hàng xóm đang mở khúc ca ngày xưa một thời cô ta tự ru mình đi qua biến cố. Lúc định hình được chuyện gì đang diễn ra sống mũi đã cay cay, khóe mắt đỏ hoe và rồi 1, 2, 3...giọt rớt ướt cả đêm đen. Suốt bao nhiêu năm nay, cô ta vẫn luôn cố gắng và mạnh mẽ tiến về phía trước như những bông hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời. Nhưng cho dù qua bao nhiêu năm hay có cố gắng thêm bao nhiêu đi nữa, cô ta cũng chẳng thể nào đối diện với chính mình ở khoảng thời gian nào đó trong quá khứ. Những khoảng thời gian ấy lại luôn gắn liền với những khúc ca mà có lẻ, mỗi lần nghe lại là cả triệu lần đau....
                                                                                            18/04/2021 - Giâc mơ đêm.