Linh Hồn Tuyết

Linh Hồn Tuyết

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2021

NHỮNG KHÚC CA TỰ RU MÌNH

Trong căn phòng lạnh lẽo, cô ta thấy mình đang vật lộn với đống đổ nát, bên cạnh cô ta lúc ấy còn có cả người đàn ông lạ mặt. Tiếng nhạc du dương quen thuộc ở đâu cứ ngân nga, cô ta không nói không rằng mà lao tâm vào dọn dẹp đóng đổ nát ấy, y như đó là một thứ cô ta đam mê hay là mục tiêu cho sự sống còn sót lại. Mệt lả người rồi cũng xong, lúc này người đàn ông đã biến mất, chỉ còn bóng lưng quen thuộc dần mờ trong bóng đêm. Cô ta dừng tay, tâm trí ngừng suy nghĩ thì bắt đầu có cảm giảm đau nhói sau lồng ngực, nước mắt chực trào khuôn mặt méo mó.
Giật mình tỉnh giấc....
Nhà hàng xóm đang mở khúc ca ngày xưa một thời cô ta tự ru mình đi qua biến cố. Lúc định hình được chuyện gì đang diễn ra sống mũi đã cay cay, khóe mắt đỏ hoe và rồi 1, 2, 3...giọt rớt ướt cả đêm đen. Suốt bao nhiêu năm nay, cô ta vẫn luôn cố gắng và mạnh mẽ tiến về phía trước như những bông hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời. Nhưng cho dù qua bao nhiêu năm hay có cố gắng thêm bao nhiêu đi nữa, cô ta cũng chẳng thể nào đối diện với chính mình ở khoảng thời gian nào đó trong quá khứ. Những khoảng thời gian ấy lại luôn gắn liền với những khúc ca mà có lẻ, mỗi lần nghe lại là cả triệu lần đau....
                                                                                            18/04/2021 - Giâc mơ đêm.