Linh Hồn Tuyết

Linh Hồn Tuyết

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2021

EM KỂ NGƯỜI NGHE


Em kể người nghe năm tháng thanh xuân khờ dại
Tựa vào bờ vai kẻ chỉ biết yêu ở lưng chừng
Kẻ tàn độc với em trăm lần em chịu đựng
Em tàn độc đáp trả một lần cứu rỗi lấy mình em

Em kể người nghe khi nhân gian đã buông rèm
Một mình em hát ru mình như chẳng cần ai nữa
Con trăng chơi vơi cùng mây kia tự tình bên bậu cửa
Đặt bàn tay lên ngực em chợt thấy lòng bình yên

Em kể người nghe cô gái vẫn nụ cười hiền
Vẫn nổi niềm riêng, vẫn con tim rưng rức trong lặng im
Va phải ánh mắt dịu dàng giấc mơ mang màu tím lịm
Đâu biết được người chỉ tựa những cánh thiên di

Em kể người nghe kẻ sợ hát những khúc chia ly
Dù là mơ cũng chẳng thể giữ cho tình tha thiết
Cô gái người thương đã đi qua năm tháng sức cùng lực kiệt
Nên chẳng thể như thiêu thân yêu ánh sáng đến tận cùng

Em kể người nghe ngày chẳng sánh bước đi chung
Em vẫn đứng đây chờ trái tim mình nguội lạnh
Chờ ngọn lửa yêu đương theo năm tháng lụi tàn
Qua những mơ màng em lại bình yên vào mỗi sớm mai

Rồi một ngày gặp lại nhau trên đoạn đường dài
Mình chẳng cần giải thích và phân bua
Dẫu thấu hiểu tất cả những gì thật lòng khi xưa
Dẫu dại khờ chẳng thể thương người thêm lần nữa.

Em kể người nghe....
Thương người em thương cả thành phố bé xinh.



Ảnh: Lanci Hoài Thương