Linh Hồn Tuyết

Linh Hồn Tuyết

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Tuổi 20 nụ cười tắt lịm

    Mặt trời tắt là lúc trần gian khoác lên mình một màu đen,màu của đêm,của nổi đau và những mảnh tình nghiệt ngã.Trong cái tĩnh lặng của căn phòng tôi giật mình nhận ra trong gương một cô bé chỉ mới 20 nhưng sao khuôn mặt sầu bi và điệu buồn đến thế.Tuổi 20 thôi mà,sao không còn vô tư và hồn nhiên như đám bạn cùng lứa nữa,nụ cười trên môi cô giờ trốn chạy về nơi đâu.Cô rất hay cười vì có ai đó đã từng nói rằng cô có nụ cười tỏa nắng,nụ cười của thiên thần sưởi ấm những trái tim băng giá,trông cô đầy sức sống và đẹp nhất khi cô cười.Thế mà giờ đây nụ cười ấy tắt lịm,cô cũng chẳng thèm tìm lại nụ cười ấy nữa.
    Tuổi 20 tan vỡ những ước mơ và mộng tình đẹp,trái tim mang một nổi đau,một vết thương không bao giờ lành.Có thể đến lúc nào đó nổi đau sẻ bị thời gian xóa mờ nhưng làm sao quên được tất cả,quên cái gọi là kỉ niệm,là qúa khứ,là tuổi thơ....tất cả đều gắn liền với mối tình đầu,với hình ảnh của anh.Anh đã cùng cô ước mơ về một tương lai xa xôi,một ngôi nhà hạnh phúc và hai trái tim vàng thế mà giờ anh đã đi thật xa rồi đấy thôi.

     Tuổi 20 cô đã từng đau đớn và gục ngã không biết bao nhiêu lần,chỉ là anh tìm đến cô những lúc anh cần,lúc cô cần anh thì nào thấy anh nơi đâu.Cứ thế không biết bao nhiêu lần anh trở về rồi lại bỏ co ra đi,rồi cô đau đớn và khổ tâm đến thế nào anh đâu nào hay biết.Có lẻ trái tim cô được tạo nên từ đau thương và nước mắt nên niềm đau với cô đã qúa quen thuộc.Giờ đây cô đang cố gắng sống tốt,cố gắng học tập và làm việc thật tốt để không bỏ phí hai chữ kiếp người.Ừ thì cô đã thay đổi rất nhiều,thay màu tóc,biết chải chuốt,biết môi son má phấn,biết gượng cười thật tươi trước mặt mọi người.Với cô cái hình thức tồn tại độc lập với bản chất,người ta thấy cô mạnh mẽ và yêu đời thế nhưng có ai biết cô đau đớn đến thế nào đâu,nụ cười của cô giả tạo lắm ,nó chất chứa bao suy tư và muộn phiền.
    Tuổi 20 biết im lặng với nổi đau và cảm nhận mọi thứ bằng trái tim băng giá.Không phải cô tự áp đặt cho bản thân mình như thế đâu,tại sóng gió cuộc đời cay nghiệt qúa nên cô phải tự ngụy trang cho bản thân thôi.Có đôi lúc niềm tin của cô vào tình yêu không còn, tình yêu với cô trở nên thật tầm thường nhưng đằng sau cái thờ ơ ấy ,ở đâu đó trong trái tim cô ngọn lửa tình yêu vẫn luôn cháy bỏng và không bao giờ tắt lịm.
                                                    Hoài Thương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét